Nguyên tác: Anna Drobot - The Process of Creativity
Người dịch: Nguyễn Minh Tiến (dịch xong ngày 11-4-2014)
Nguồn:
http://www.freudfile.org/psychoanalysis/papers_9.html

Thế nào là sự sáng tạo? Điều gì xảy ra trong quá
trình ấy? Phân tâm học cho chúng ta một số cách giải thích về việc
quá trình sáng tạo đã có thể xảy ra như thế nào và những lợi ích
mà nó mang lại, cả cho “tác giả” lẫn “công chúng”. Freud đã thừa
nhận rằng ông đã không thể – một cách hoàn toàn, theo ý kiến của tôi
– sử dụng phân tâm học để giải thích được về tài năng của những
nghệ sĩ.
Quá trình sáng tạo, theo Freud, là một chuyển thể
của chứng nhiễu tâm (neurosis), là cơ chế phòng vệ giúp bảo vệ chống
lại sự nhiễu tâm, và vì thế nó dẫn đến việc tạo nên một nguồn tiêu
khiển và vui thú có thể chấp nhận được về mặt xã hội. Vì thế
người nghệ sĩ có thể chuyển các huyễn tưởng (fantasy) của mình vào
trong việc sáng tạo nghệ thuật thay vì chuyển chúng vào trong các
triệu chứng.
Vô thức đóng một vai trò có tính chủ đạo trong hoạt
động sáng tạo. Điều đó có nghĩa là, hoạt động sáng tạo được làm
cho khả thi bởi libido, năng lượng của Cái Ấy (Id), và bởi một cơ chế
phòng vệ được xem là loại hữu dụng nhất – cơ chế thăng hoa
(sublimation). Bằng cách chuyển các ham muốn tính dục trở thành những
biểu hiện về mặt văn hóa với sự trợ giúp của Cái Tôi, cơ chế thăng
hoa đã làm cho những ý tưởng bên trong vô thức trở nên dễ được chấp
nhận hơn bởi ý thức và ngoài ra nó cũng cho phép sự xuất hiện một
điều gì đó có tính xây dựng, và vui thú, đối với những người khác.
Nghệ thuật cũng sử dụng các cơ chế phòng vệ khác
như cơ chế cô đúc (condensation) và chuyển vị (displacement) – những
thuật ngữ cũng được sử dụng khi làm công việc phân tích tiến trình
của giấc mơ.
Nghệ thuật tự nó cũng có thể được xem như một cơ
chế phòng vệ. Đối với người nghệ sĩ, sự sáng tạo nghệ thuật có
thể là một cách đáp ứng với những ước muốn hoặc một cách làm thỏa
mãn trong huyễn tưởng đối với những đòi hỏi, mà những ước muốn và
đòi hỏi ấy đã bị chối bỏ bởi những nguyên lý thực tế (reality
principle) hoặc bị cấm đoán bởi những luật lệ về luân lý. Nghệ
thuật, do vậy, là một phương tiện để giải bày, và để đương đầu với,
những kiểu áp lực khác nhau bên trong tâm trí. Người nghệ sĩ có thể
làm việc trên huyễn tưởng của mình – một cách thay thế cho việc làm
thỏa mãn nó – thông qua cơ chế thăng hoa, để chuyển nó sang một hình
thức có thể được xã hội chấp nhận, đó là nghệ thuật, mà những
người khác có thể thưởng thức. Người nghệ sĩ bày tỏ con người cá
nhân của mình từ trong mơ mộng, từ trong huyễn tưởng trở thành một
thứ mà anh ta có thể chia sẻ với công chúng.
Nghệ thuật được xem là con đường kết nối giữa huyễn
tưởng và thực tế, và người nghệ sĩ có thể qua đó phục hồi lại sự
tiếp xúc của mình với đời sống thực tế. Freud so sánh giữa huyễn
tưởng của các nghệ sĩ với huyễn tưởng ở trẻ em: việc chơi ở trẻ
em, cũng như huyễn tưởng, cũng có liên quan đến khả năng kiểm soát –
tức sự duy trì các mối liên hệ với đời sống thực tế. Cũng tương tự
như việc chơi của một đứa trẻ, huyễn tưởng của người nghệ sĩ cũng
làm công việc un đúc, định khuôn cái thế giới bên ngoài theo ham muốn
của mình, sáng tạo nên một thế giới huyễn tưởng, trong chốn ấy, anh
ta có thể thỏa mãn các mơ ước trong vô thức của mình.
Một số người tin rằng sự sáng tạo cũng có thể hòa
quyện lại cùng với sự dồn nén (repression) và đau khổ. Freud cũng đã
khẳng định rằng nghệ sĩ sử dụng công trình của mình để ngoại hiện
ra thế giới bên ngoài những huyễn tưởng chưa được thỏa mãn. Tuy nhiên,
theo quan điểm của ông, một áng thơ hay là sự thăng hoa, chứ không phải
là một sự dồn nén. Hơn nữa, khả năng này giúp người nghệ sĩ sáng tạo
và không trở nên một người bị chứng nhiễu tâm.
Tuy nhiên, quá trình sáng tạo nếu chỉ tính đến phần
khởi nguồn từ các chất liệu vô thức phải diễn ra đến mức như thế
nào thì mới có thể ngăn ngừa được chứng nhiễu tâm? Và cùng theo một
mạch suy nghĩ tương tự, có thể hỏi rằng đến một mức độ như thế nào
thì chúng ta mới có thể nhận ra rằng những công trình nguyên gốc của
trí tưởng tượng được tạo nên từ sự “tái tạo lại những chất liệu
quen thuộc và có sẵn” là có nguồn gốc từ vô thức?
Bất cứ sự sáng tạo nghệ thuật nào cũng đều là
một sự thỏa hiệp giữa các phần vô thức và ý thức trong ý định của
tác giả của nó. Theo Freud, nghệ sĩ có thể lựa chọn và làm nên các
thay đổi trong những chất liệu có từ vô thức. Điều này cùng với
cách thức mà người nghệ sĩ chuyển các huyễn tưởng duy kỷ của mình
thành một sản phẩm được xã hội chấp nhận và vinh danh có thể được
xem là tài năng của người nghệ sĩ. Những huyễn tưởng của một con
người có tài năng về nghệ thuật có thể mang lại niềm vui thú cho
chúng ta, trong khi những huyễn tưởng của những người hay mơ mộng thì
chỉ khiến chúng ta có cảm giác hững hờ, chán ghét; hoặc trong khi
chúng ta thấy rằng những huyễn tưởng ở một người mơ mộng tầm thường
có điều gì đó cũng phổ biến, thường thấy ở nhiều người trong chúng
ta, cái gọi là “công trình” của anh ta chẳng thể nào có giá trị như
những công trình của các nghệ sĩ tài năng thực thụ, và những kẻ hay
mơ mộng kia sẽ chẳng hề quan tâm đến việc chia sẻ “công trình” của anh
ta hoặc tái tạo lại thứ đó để dành cho công chúng.
Tuy nhiên, làm thế nào mà người nghệ sĩ có thể đạt
đến được hiệu ứng vui thú này, theo Freud, đó chính là “điều bí mật
thâm sâu” của anh ta. Như Freud đã nêu, cũng tương tự như tài năng của
người nghệ sĩ cùng với các giá trị của công trình của anh ta, những
bí mật này không thể được giải thích bằng phương pháp nghiên cứu phân
tâm học. Tôi đã có nói là điều đó hoàn toàn không thể được giải
thích, như Freud đã cho ý kiến về điều đó, nhưng tài năng không phải
là thứ gì đó mà chúng ta có thể hoàn toàn nắm bắt được bằng một
sự giải thích đến từ bất cứ lĩnh vực chuyên môn nào khác. Giá trị
của một tác phẩm được đánh giá bằng cách sử dụng những tiêu chí
có tính nghi thức, trên bề mặt, trong khi phân tâm học lại bộc lộ
những gì xảy ra trong thế giới nội tâm của người nghệ sĩ và của
công chúng, và cách thức làm thế nào để nó ảnh hưởng lên cả hai
đối tượng đó. Hơn nữa, nếu tài năng có thể giải thích được, thế
thì tất cả chúng ta sẽ có thể học được cách làm thế nào để lĩnh
hội nó như một kỹ năng, mà việc này là hoàn toàn không thể.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.