Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

Ẩn dụ con sói đi trong bão tuyết


Một lần trong lúc sắm vai (với mục đích huấn luyện), tiếp xúc với một gia đình giả định trong một phiên trị liệu tâm lý, trong đầu có lúc hiện ra hình ảnh một con sói đi trong bão tuyết...
Tuyết rơi xóa nhòa mọi dấu vết trên đường, gió mạnh đánh bạt mọi mùi hương quen thuộc của bầy đàn và cảnh quang xung quanh trở nên huyễn hoặc, mờ ảo... Sói bị lạc đường về với bầy đàn. Nó cố đi, đánh hơi, mò mẫm, nhưng những gì hiện ra trước mắt đều không chắc chắn đối với nó; mọi thứ đều trở nên mơ hồ đối với sói.
Nhưng nó vẫn phải đi, bởi chính cơn bão tuyết cũng không an toàn gì nếu nó dừng lại. Và ngay cả khi tìm thấy một cái hang để đi vào, nó cũng có thể đi nhầm vào một hang của gấu xám. Để an toàn phải can đảm, sói phải mò mẫm, dò đường đi tiếp, trên con đường không có nhiều manh mối để tìm kiếm...
Xin trích dẫn ý của Carl Whitaker, tác giả đầu tiên được chọn để nói về công việc mà bản thân muốn nêu ra trên blog này: "Một trong những kỹ năng cơ bản mà một nhà trị liệu gia đình mới khởi sự vào nghề phải rèn luyện, đó là khả năng đương đầu với nỗi khổ đau, với sự mơ hồ, nhập nhằng và với nỗi lo âu, cả về phương diện cá nhân lẫn trong thực hành nghề nghiệp..."
Vì thế, hình ảnh con sói đi trong bão tuyết, cảnh quan mờ mịt là hình ảnh đáng nhớ đối với tôi và cũng xin được nêu ra trong bài viết đầu tiên này, để gợi lên hình ảnh nhà tâm lý trị liệu khi làm việc và lắng nghe câu chuyện khó khăn của một gia đình, cũng đầy khổ đau, lo sợ, mơ hồ, không an toàn và thiếu những "manh mối" để lần mò, để hiểu...
Việc chọn cái tên cho blog - ĐI QUA MÀN SƯƠNG - cũng nhằm nói lên phần nào những ý nghĩa chung như thế.
SG 15-9-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.